…. Xin chào cả nhà, hôm nay em mạn phép chia sẻ những cái gọi là đại bí mật của bản thân đối với lần đầu làm ‘chuyện ấy’. Chuyện nó là như này, em biết đến ‘”ẻm” vào năm học lớp 12 á , cũng muốn thử lắm vì tuổi trẻ ham hố mà với lại nghĩ chắc có lỡ làm thì chắc cũng không sao nên bất chấp, tối hôm trước hôm “ ấy” em cũng đi ngủ sớm ,rồi kiêng cữ các thứ để có thể tiến hành lần đầu sao cho thuận lợi nhất. Thế là 21h00 em leo lên giường khò khò tít thò lò và không quên đặt đến 2 nấc báo thức vì sợ cưa gỗ say sưa quá lại nhỡ thì tạch. Sáng hôm sau, chuông báo thức reng….. lọ mọ dậy làm đầy đủ thủ tục như thường ngày và gọi osin cao cấp của em sang chở em đi để làm chuyện ấy. Lên đến nơi hẹn lại gặp toàn là người quen mà những thanh niên ấy thì bao lầy lội , chúng nó biết em là cái đứa sợ đau nhất trái đất xong bu vào mỗi đứa nói một câu làm em bủn rủn,muốn rụt lại cái tinh thần bất chấp hôm trước luôn, nào là Hêu ơi nãy anh thấy mấy anh chị ra bảo là cái “ đó” nó to lắm( giơ ngón út ra mô tả cỡ cỡ 1/4 này này), rồi là mày to như con tịnh thế này lỡ ngất xỉu nằm vật ra đấy ai mà khênh cho được , đã mập làm cái này nữa về khỏi đi bằng chân luôn cứ nằm lăn thui , nói thật là em hơi bị hoang mang lun, trong đầu bắt đầu đắn đo nếu đau thì thôi đi hay là lỡ mà làm về nó lại cứ tròn vo thì hỏng hành hết, quay sang osin đang định bảo hay là về thì anh ấy ( soái ca áo trắng) gọi HTT vô em ơi, chẳng hiểu sao đôi chân em bước ngay theo tiếng gọi ấy vào trong,và quên luôn là đang nghĩ cái gì ( tật mê trai đẹp tới giờ vẫn không cai được) . Vừa bước vô ảnh bảo cởi áo ra em ( ngơ ngác 30s, không ý anh là cởi áo khoác ra , hả? cởi làm gì ạ, em cởi áo khoác ra thì anh mới lấy ven được chứ..làm hết hồn hà) hoang mang tập 2. Cởi áo khoác xong anh ấy cầm tay em vỗ vỗ sau khi tìm được thứ cần tìm ,thì tim em bắt đầu loạn nhịp,mắt chữ O mồm chữ A, không phải vì anh ấy quá soái mặc dù anh ý cực soái mà là vì cái kim trong tay anh ý to quá, chả kém cái nãy thằng ôn bạn em nó mô tả luôn, có thể nói to nhất từ trước tới giờ em từng thấy luôn, em phải giơ tay xin xí- mê để hỏi và câu trả lời làm em nhớ tới tận giờ ( E: Anh ơi cái đó to như thế… liệu có đau lắm không ạ? Soái ca áo trắng : muốn biết đau hay không cứ phải tự mình thử sẽ biết, mỗi người có cảm nhận khác nhau, cái này khó nói lắm em. E: ‘ Trong đầu sợ tăng thêm mười một phần và quê thêm một trăm mười một lần các bác ạ’). Sau đoạn hội thoại ngắn và mọi thứ cho lần đầu tiên làm chuyện ấy chính thức bắt đầu, cá nằm trên thớt rồi làm ăn gì nữa, quyết không thể ăn thêm quả quê nào nữa tay phải đưa lên che mắt và mồm đĩnh đạc: “ rồi anh “, và nhói một cái thế là mọi thứ xong xuôi, soái ca nhìn nhìn, ném cho một nụ cười và một câu đùa : Sao đau không không Hêu? Không phải cái gì to cũng đau đâu cô ạ, (sau đó soái ca bỏ khẩu trang ra hóa ra aaaaaaaaaaaaaaa …. người quen , muốn độn thổ luôn).
Đó lần đầu tiên của em nó như vậy đó, rất ngô nghê buồn cười nhưng sau lần ấy cho em những trải nghiệm ý nghĩa và quan trọng hơn là một chút nhỏ của mình có thể góp phần vô cứu sống một cuộc sống không may mắn khi cần. Hãy đi hiến máu để trải nghiệm và chia sẻ cùng xã hội, đồng thời tăng cường sức khỏe cho chính bản thân vì hiến máu không chỉ giúp người mà còn giúp chính bản thân người hiến.
Bài dự thi của tác giả: Hoàng Thị Tuyên
Cách thức tham gia: Cuộc thi sáng tác: Hiến Máu Nhân Đạo Trong Tôi Chi tiết về thể lệ cuộc thi: https://www.facebook.com/pg/tthienmau/photos/?tab=album&album_id=1800744476848328 |